THU DỖI
Bỗng thấy trăng sao rụng giữa đồi
Nàng Thu dỗi Cuội hổng song đôi
Ngàn hoa ủ rũ nào tươi tắn
Cánh bướm e dè chẳng lả lơi
Suối nhạc bồng bềnh trôi những nẻo
Tình thơ lạnh lẽo cách phương trời
Bâng khuâng luyến nhớ dòng sông mộng
Kỷ niệm duyên đầu Nguyệt khóc thôi..!
Đức Hạnh
15 07 2020
THAO THỨC
[Bài xướng]
Trông vầng nguyệt khuyết trải lưng đồi
Đêm đã dần tàn mộng xẻ đôi
Nửa mảnh trăng gầy soi sắc lạnh
Một làn gió nhẹ thả buông lơi
Niềm thương riêng gởi qua đầu núi
Nỗi nhớ ngầm trao đến cuối trời
Thoảng tiếng côn trùng sương sáng rõ
Sao mình thao thức mãi không thôi ?!
Songquang
14 07 2020
QUẠNH HIU
Ủ cảnh hoàng hôn phủ cuối đồi
Chim đàn thả cánh lượn từng đôi
Chiều rơi nhạt nhẽo vầng mây cuộn
Nắng lặn phai nhoà ánh nguyệt lơi
Đẹp mộng lòng này buông lạnh bóng
Lành mơ mắt ấy thả sầu trời
Màn đêm tối hẳn sao còn đứng
Sóng dậy âm thầm nhớ chẳng thôi
Minh Thuý
HOÀNG HÔN TRÊN CAO NGUYÊN
Vầng dương chầm chậm khuất sau đồi
Chim trắng bay về mỗi cặp đôi
Một khoảng rừng xa hồng ráng ửng
Những làn mây mỏng tím sương lơi
Ngàn lau là ngọn bên bờ suối
Ngọn núi mờ cây ở góc trời
Vài tiếng chuông chùa theo gió thoảng
Nhẹ dần...ngân vọng mãi không thôi.
Sông Thu
TIỄN CHIỀU ĐI
Tầng mây lơ lửng phủ nương đồi
Bầy vạc kêu đàn,xoải cánh đôi
Rặng liễu đìu hiu,lưu tiếng vọng
Hàng lau thờ thẫn, thoảng âm lơi
Người đi...mải miết cùng sông nước
Tình đọng mênh mang với đất trời
Gấy lạnh,vầng dương đà khuất bóng
Mờ sao,vắng nguyệt ,tối đêm thôi.
Thanh Hoà
ĐỪNG HỎI
Hớn hở cùng ai dạo núi đồi
Cớ gì sao lại chẳng thành đôi?
Trăng tròn thư viết vui mừng gửi
Gót nhỏ em về giả bộ lơi
Hạnh phúc duyên hài nơi phố thị
Bơ vơ cánh nhạn giữa mây trời
Tim nồng khẽ gợi mình quên nhé!
Đừng hỏi khi nào...ngại lắm thôi!
Như Thu
CANH TRƯỜNG
Trăng đã lên cao khỏi đỉnh đồi,
Cô phòng thiếu phụ mộng chung đôi.
Màn đêm lấp lánh sao mờ tỏ,
Song nguyệt âm thầm trướng thả lơi.
Tưởng nhớ tình quân bôn cuối đất,
Thương thân xuân nữ đợi bên trời.
Than dài thở ngắn thêm cay đắng,
Thao thức canh trường mắt lệ thôi.
Mỹ Ngọc.
KHÔNG NGỦ ĐƯỢC
Trăng muộn nhô lên khỏi ngọn đồi
Bóng tùng trước cửa ngả làm đôi
Bên thương lặng lẽ dường quên động
Nhóm nhớ rì rào vấy chẳng lơi
Mây chớp hình này lưu tại mạng
Gió bao cảnh ấy tấu dâng trời
Rằng nay đất có người không ngủ
Muốn nói muôn lời, ngẫm, lại thôi!
Trần Như Tùng
ĐƯỜNG VỀ
Sơn đạo hoàng hôn lạnh núi đồi
Tần ngần chân bước lối chia đôi.
Dưới đèo réo rắt thông vi vút
Bên suối thì thầm liễu lả lơi.
Lắng đọng hồn trần vương khói đỉnh
Bơ vơ cánh nhạn khuất chân trời.
Chày kình một tiếng rung hoa lá
Giục khách, đường về ngắn mãi thôi!
MaiLoc
TỰ VẤN
Thuyền trăng lạc bến ngược lên đồi
Khuyết cũng như tròn,chẳng có đôi
Tất mệnh hay là duyên phận lỡ ?
Định phần nên chịu nghĩa tình lơi ?
Thiên thu kiếp gió trôi ngàn nẻo
Vĩnh viễn đời mây trọ đỉnh trời
Cuộc rượu riêng chung còn chuốc đắng
Nghe lòng tự vấn mãi hoài thôi.
Lý Đức Quỳnh
ĐỜI TA
Tơ vàng
giăng mắc cả vùng đồi
Sương nhả
men sầu xuống lứa đôi
Cỏ úa lặng
thầm đêm vắng vẽ
Lá xanh tiếc
nuối giọt buồn rơi
Cô đơn ôm ấp
theo năm tháng
Quạnh quẽ
nằm im với khoảng trời
Bóng tối bao
trùm đêm trở giấc
Đời ta ao
ước giống mơ thôi!
Phượng Hồng
VỀ THĂM XỨ
LẠNH ĐÀ LẠT
Về thăm xứ
lạnh lượn quanh đồi
Nghỉ phép
quân nhân dạo có đôi
Thác đỗ
ầm vang cây gió lặng
Thông reo vi
vút giọt sương lơi
Đèo ngang
sườn núi trong lau sậy
Đá dọc rêu
phong giữa đất trời
Chuông mõ
Linh Sơn còn vọng mãi
Thiện nam
tín nữ cúng dường thôi...!
Mai Xuân
Thanh
CÔ PHÒNG
BÓNG NGUYỆT
Nguyệt
khuyết thân buông thả xuống đồi,
Buồn trông
tim tợ té làm đôi.
Nửa đem dấu
cất bên đồi kín,
Nửa thả khơi
nguồn nép góc lơi.
Tha thiết
suối reo hiu hắt rặng,
Sầu thương
mây kéo phủ giăng trời.
Dế kêu tiếng
khóc chi thê thiết?
Trăng ngắm
cô phòng thức mãi thôi!
Hồ Nguyễn
CỰA MÌNH
Nửa mảnh đèn
trăng gác đỉnh đồi
Xuyên cành
đối ảnh kết làm đôi
Mờ sương
khói tỏa bờ hiu quạnh
Nhạc dế đều
ru thả nhịp lơi
Nước vẫn mơ
màng ôm bóng núi
Người còn
vương mộng gửi mây trời
Gà xa giục
giã nghe văng vẳng
Ngư lão cựa
mình … tỉnh ngủ thôi.
Chu Hà
MỘT ĐỜI...
Một vầng trăng lạc phía sau đồi
Một mảnh tình riêng khóc lẻ đôi
Một cánh chim buồn trên biển vắng
Một nhành sứ trắng giữa chiều lơi
Một vòng danh lợi cay xè mắt
Một khoảng mây thu tím ngát trời
Một chuyến du hành không định hướng
Một đời câm lặng...cũng đành thôi !
Thy Lệ Trang
DẤU LỬA TÀN.
Ta thử tìm nơi mấy vạt đồi
Chiến hào thủa trước đã ngăn đôi
Hố bom nguyên vẹn sầu lay lắt
Địa đạo quanh co khổ lả lơi
Sóng lũ tràn về mưa trắng nước
Rừng tre tróc đổ lá xanh trời
Từ đi còn nhớ chim kêu khản
Gió gọi mơ hồ thảng thốt thôi ...
Cao Mỵ Nhân
TRĂN TRỞ
Bóng ai thấp thoáng cạnh ven đồi
Dưới ánh trăng ngà đã xé đôi
Gió thoảng, mây trôi, hồn chớm lạnh
Hương đầy, sương nhẹ, tiếng mưa lơi
Tình yêu lặng lẽ như dòng suối
Tiếc nhớ nôn nao tựa ánh trời
Một cõi đi về trong ý thức
Nằm buồn trăn trở cả đêm thôi ….
Tạ Vương Kim
KHẮC KHOẢI
Chếch ánh trăng khuya ngự đỉnh đồi
Bên thềm soi bóng hạc chung đôi
Tơ hồng khắn khít duyên càng thắm
Cầm sắc giao hòa phận chẳng lơi
Khổ nhọc hứa cùng qua cuối bể
An vui đồng hưởng đến cùng trời
Tình đang nồng mặn sao anh mất?
Khắc khoải em hờn phận số thôi!…
Thanh Song Kim Phú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét