Trang

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2021

NHỚ THÂN CÁT BỤI

 

NHỚ THÂN CÁT BỤI

Hạt tro bụi, rắc trên đầu
Nhớ thân cát bụi nguyện cầu chuyển luân
Đời người tựa cánh hoa xuân
Phai tàn mấy độ, bao lần trắng trong
Dòng đời bão tố cuồng phong
Thân như lâu sậy cõi lòng hổng trơ
Tâm hồn sám hối chẳng khô
Nở tình bác ái phúc vô không rời
Gian trần biển mộng pha phôi
Thuyền yêu vững lái kiếp người say mê
Cho dù bão tố cách chia
Sông lòng sóng trổi tình kề thỏa trông
Chiều xuân có những cơn giông…
Cây đời nghiêng ngả theo vòng tử sinh
Ước mơ lẽ sống hiển linh
Tiền tài danh lợi bóng hình lạnh câm
Thân thành cát bụi xa xăm
Nhưng nguồn Sự sống thâm trầm nở hoa
Yêu người mến Chúa thiết tha
Vườn xuân nẩy lộc an hòa nhân gian
Dù cho cõi thế hợp tan
Thân về cát bụi nở Thiên đàng hiển vinh..!
Đức Hạnh - 18 02 2021
*
TRÊN THÂN TƯỢNG BUỒN.
Thả tro, thả bụi lên đầu
Để hồn bay giữa tinh cầu trầm luân
Giữa mùa vui, tháng Giêng xuân
Với sông suối cạn mấy lần đục trong
Giữa rừng muôn lá thu phong
Những vai tượng đá ơi lòng buồn trơ
Hỏi nhành dương rũ, lau khô
Khi không, đàn nguyệt hư vô rã rời
Bụi nào từ buổi chia phôi
Bụi ta huyền hoặc, bụi người lầm mê
Bụi về, rẽ nhánh ngăn chia
Hương phai dưới mộng, hoa kề vời trông
Bụi về gặp nẻo mưa giông
Cõi trăm năm ấy, một vòng tử sinh
Thời gian nào của tâm linh
Thiêng liêng, lời của vô hình, lặng câm
Cái gì như thể xa xăm
Ấy ai ngậm ngải tìm trầm, phù hoa
Bụi nào bụi của xương da
Hóa thân vào chốn ta bà dương gian
Bụi về rẻo núi sương tan
Trong hơi phố lạnh mây ngàn đầy thôn.
Lê Đình Bảng - Đà Lạt, 10.1978

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét