Trang

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2020

VỌNG PHU


VỌNG PHU
[Nđt = Bvđâ]
Cô nàng lặng lẽ mỏi mòn trông
Ảo não nhìn mây... Mẹ bế bồng…
Mãi tưởng Anh về vui giấc mộng
Nào hay biển khóc nhạt môi hồng
Muôn đời nghĩ ngợi thương hình bóng
Vạn kiếp mong chờ trải những đông
Cảm nỗi Trời cho thành tượng sống
Tình yêu Thục nữ ngát hương lòng.
Đức Hạnh – 15 07 2020
CHUYỆN XƯA...
Bài xướng
[Nđt]
Ải vắng chồng đi, vợ mãi trông
Chiều êm, lặng lẽ với tay bồng
Tình xưa...vẫn nhớ lời minh thệ
Nghĩa nặng...đành quên thuở má hồng
Ngõ nhỏ, đêm dài thêm cuối hạ
Đồi cao, bão lạnh suốt tàn đông
Cùng con hóa thạch ngàn năm lẻ
Tích cũ còn ghi chuyện tủi lòng !
Thy Lệ Trang
TÍCH CŨ
[Nđt]
Quê nhà vợ mỏi mắt chờ trông
Những buổi chiều rơi đứng lặng bồng
Nặng chữ ân tình lơi má đỏ
Hoà câu đạo nghĩa xoá môi hồng
Niềm đau ảo não giăng từng hạ
Nỗi quặn âm thầm trải lắm đông
Cảm ẵm con thành pho tượng đá
Truyền lưu tích cũ đậm sâu lòng
Minh Thuý
MỎI MÒN
[Nđt]
U hoài thiếu phụ mỏi mòn trông
Dõi đợi người xa đón trẻ bồng
Tượng mải chờ mong tình lữ thứ
Lời yêu thắt buộc chỉ tơ hồng
Sầu đan mộng kín dù mưa bão
Lạnh bủa thân gầy dẫu tiết đông
Cánh nhạn phương nào xin tỏ rõ
Niềm riêng vẫn vậy đớn đau lòng!
Như Thu
VỌNG PHU
[Nđt]
Từ anh vắng biệt mải hằng trông
Tiễn bước chàng đi khổ lụy lòng
Chiến sĩ lên đường yên ngựa sải
Hiền thê xuống ngõ trẻ thơ bồng
Vùng xa chiến trận tràn tin dữ
Xã nhỏ làng thôn ngập gió đông
Tức tưởi từng cơn hồn rệu rã
Thân này hóa thạch tuổi xuân hồng
Thúy M
ÔM CON HÓA ĐÁ
[Nđt]
Tiễn biệt chàng đi thiếp ở,trông...
Cùng con bé bỏng cũng theo bồng
Tình yêu thoạt nở đà thua thắm
Chỉ tía vừa se đã nhạt hồng
Lạc lõng,tiêu điều nơi núi lạ
Bơ phờ lạnh lẽo chốn phòng đông
Mong chàng vạn thuở thân thành đá
Nhỏ lệ ngàn thu,thấu nỗi lòng...
Thanh Hoà
HÒN VỌNG PHU
[Nđt]
Ngàn năm dõi mắt mỏi mòn trông
Tuyết đổ, mưa bào đã triệu đông
Trĩu nhớ chồng xa, hoài vọng tưởng
Ngùi thương trẻ dại, mãi ôm bồng
Người xưa hẳn đã vùi sương lạnh
Tích cũ nào phai nhạt vẻ hồng
Đẹp mãi lòng trinh ngời sử sách
Tình chung sỏi đá cũng ghi lòng
Sông Thu
HÒN VỌNG PHU
[Nđt]
Chàng đi tự ấy mỏi mòn trông
Chạnh nỗi niềm đau trẻ bế bồng
Lặng lẽ mây chiều vương sắc đỏ
U hoài mắt lệ đẫm môi hồng.
Không sờn sấm động sầu mưa bão
Chẳng nệ đêm về não gió đông.
Tuyết phủ vùi thân người mãi vọng
Nghìn thu tích cũ cảm thương lòng!
Mailoc
TƯỢNG ĐÁ VỌNG PHU
 [Nđt]
Tưởng vọng trời xa mắt dõi trông
Lời ru não nuột mỏi thân bồng
Hồn thơ hỏi sữa môi tìm vú
Mẹ quẫn thèm cơm lửa đốt lòng
Gió bụi sa trường phô nỗi thảm
Tàn than ngõ hẻm lặn tia hồng
Trời mây hỗn độn thần linh giáng
Giữ cảnh “Mong Chồng” ngóng rạng đông
Trần Như Tùng
           Hòn Vọng Phu ở Đắk Lắk
NỖI LÒNG CÔ PHỤ
 [Nđt]
Chàng đi “ cải tạo” thiếp mòn trông
Lặng lẽ chiều rơi trẻ bế bồng
Mãi nhớ tuồng xưa người cạn nẻo
Nào quên tích cũ kẻ sầu đông
Tình vương hẹn biển nào phai sắc
Nghĩa gởi thề non khó nhạt lòng
Vợ trẻ mong chồng luôn vững chí
Niềm tin nhất định mãi tươi hồng
Songquang
BUỒN XA CÁCH
[Nđt]
Chẳng nhẽ đời không phút đợi trông
Làm trai lỡ nặng chí phiêu bồng
Chia lìa giã biệt, môi bầm tím
Gặp gỡ mừng vui, má ửng hồng
Lú lẫn ưu sầu, dang dở hạ
Lơ là ấm lạnh, lỡ làng đông
Tình yêu vạn thuở buồn xa cách
Góc biển đường mây, thật ngã lòng.
Người Nay
XÓT PHẬN
[Nđt]
Mãi ngóng đêm ngày ,mỏi đợi trông
Vì chưa trả hết nợ tang bồng
Lời than mệnh đãi phần đen hẩm
Kẻ trách Trời trêu phận liễu hồng
Mấy thuở bình yên lòng đỡ lạnh
Bao lần khắc khoải dạ hoài đông
Thân phàm xót phận bèo trôi nổi
Cõi tạm thờ ơ nát cả lòng
Phượng Hồng
NGƯỜI CHINH PHỤ
[Nđt]
Hỏi tượng muôn đời mãi đứng trông
Con còn bé dại vẫn ôm bồng
Chàng đi bến lạ xa ngàn liễu
Thiếp ở phòng khuê nhạt sắc hồng
Chiến địa vong phần, phơi bãi cỏ
Quê nhà thủ tiết, dãi ngày đông
Hoàng hoa thiếp nguyện hoài ghi nhớ
Dặm nẻo trường sa cứ vững lòng !
Thiên lý
HÒN VỌNG PHU
[Nđt]
Trơ hằn mãi tạc dáng hoài trông
Hiện vóc người thương cảnh ẵm bồng
Nắng tỏa đìu hiu thời vãn hạ
Sương dầm lặng lẽ buổi đầu đông
Chìm trong khói mịt hương tình cũ
Tưởng giữa ngàn xa vó ngựa hồng
Vẫn xạc xào rơi từng lá nhỏ
Âu nghiền cảm thấu nỗi đời không?
Mai Thắng
BÓNG LẺ
[Nđt]
Lặng giữa hiên đời bóng lẻ trông
Vàng phai ánh nhật đỉnh non bồng
Xuân hoài lạnh buốt đôi bờ thẳm
Hạ mãi buồn hiu nửa gót hồng
Nhớ đẫm môi tình ru nẻo mộng
Thương tràn mắt lệ tẩm hồn đông
Thời gian tựa gió lùa song cửa
Bỏ mặc hàn liêu tím cõi lòng.
Lý Đức Quỳnh
14/7/2020
NGÀN NĂM ĐỨNG ĐỢI
Núi cao dõi mắt mãi chờ trông,
Cùng với con thơ âu yếm bồng.
Thương nhớ tình xưa tươi mắt biếc,
Luyến lưu ngày cũ thắm môi hồng !
Chàng đi dầu dãi bao trời hạ,
Thiếp đợi sầu đau lắm gió đông !
Hoá đá thôi đành thân lẻ bóng…
Ngàn năm đứng đợi chẳng nao lòng !
Liêu Xuyên
TRÔNG CHỒNG HÓA ĐÁ
Trông chồng xa hút ngóng buồn trông,
Bồng vắng thân đơn nặng cảnh bồng.
Bóng khuất xa vời nhìn rủ bóng,
Hồng nhan heo hút tủi thân hồng.
Hạ sang nắng cháy nung thiêu hạ,
Đông đến tuyết tê rét xé đông.
Đá ãi vắng hiu người hóa đá,
Lòng ai chẳng thắm truyện đau lòng!
Hồ Nguyễn
TRĂNG MỜ CHIẾN TUYẾN
[Nđt]
Gác nhỏ đêm buồn vợ vẫn trông
Ngày đêm nghĩ tới cảnh non bồng
Năm nào diễm sắc còn khai nhụy
Hiện hữu tình xuân bớt ửng hồng
Phố cũ đèn khuya trời bỏng hạ
Sa trường trở lạnh tiết mùa đông
Anh hùng thỏa dạ đời chinh chiến
Ngoạn cảnh mờ trăng cũng xót lòng ...
Trịnh Cơ - 06 07 2020

        Hòn Vọng Phu ở Nha Trang 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét