Trang

Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2020

TÌNH THƠ



TÌNH THƠ
Nghĩa cử nồng nàn chẳng ngại giông…
Vườn thơ nụ nở ngát hương lòng
Khai nguồn sáng tỏ ngời hoa mộng
Thả vận tươi cười thắm biển đông
Quý hữu giao hòa duyên lắng đọng
Tâm hồn cảm mến bạn chờ trông…
Khung trời kỷ niệm thương hình bóng
Ước vọng vui vầy chẳng lẽ không !
Đức Hạnh
16 08 2020
MỘT MÌNH
[Bài xướng]
Một mình đơn độc dưới mưa giông,
Lạnh lẽo buồn thương xé buốt lòng.
Cây thiếu lá che dầm xót đất,
Dù e thân núp lạnh sầu đông.
Tàu xa chẳng đến chờ bao tá?
Người vắng lâu về đợi biết không?
Đơn lẻ bóng ai nhìn thảm não,
Một mình một góc ghế mong trông
Hồ Nguyễn
23 07 2020
MÙA ĐÔNG ĐẦU TIÊN
Đất khách lần đầu nếm bão giông
Thê lương cảnh vật tái tê lòng!
Cánh đồng quạnh quẽ mênh mông tuyết
Tượng đá im lìm lạnh lẽo đông.
Hiu hắt ánh đèn buồn phố vắng
Lê thê đàn vịt xám trời không.
Một mình lắng bước căn phòng vắng
Tin tức quê nhà khắc khoải trông
MaiLoc
(Nhớ mùa đông Erie 1984)
GIÔNG GIÓ MÙA HÈ.
Trời nóng trưa hè bỗng nổi giông,
Cát bay lá rụng hoảng trong lòng.
Bộ hành núp vội hiên chen chúc,
Xe cộ lẩn mau lộ bớt đông.
Nước đổ cuồng phong nghiêng phố xá,
Sấm rền gió hú rộn thiên không.
Mưa ngưng trời tạnh cầu vòng hiện,
Cây rửa bụi trần sạch mắt trông
Mỹ Ngọc..
ĐÊM MƯA
Thức lắng bên ngoài kéo bão giông,
Mưa rơi nặng hạt buốt se lòng.
Im lìm gối nệm cô đơn bóng,
Quạnh quẽ gian phòng lạnh lẽo đông.
Khoảng nhớ âm thầm anh mất biệt,
Dòng chờ lặng lẽ kẻ hoài không.
Muôn ngàn giọt lệ trời đang khóc,
Quặn buốt tim này nỗi đợi trông.
Minh Thuý Thành Nội
ĐÔI NẺO
Đôi nẻo lìa nhau sau bão giông
Hỏi ai, ai có xót xa lòng...?
Con thơ nhớ mẹ ôm bình sữa
Bếp lạnh đèn khơi Hạ tưởng Đông
Sáo đã sổ lồng bay tuốt luốt
Người còn hoài vọng ngóng chân không
Ầu ơ... con ngủ… ngủ cho ngoan
Thương lắm mau về kẻo đợi trông…
Chu Hà
TRỜI SA MƯA GIÔNG
Đang yên, mưa trút lấp tầng không
Mái rách bươm rơi giọt não lòng!
Trẻ nép bà tìm...hơi cuối hạ
Chồng mong vợ trú...ấm đầu đông
Kèo tre cọt kẹt trong cơn gió
Răng rắc phên buồng giữa bão giông
Từng bửa cơm nghèo lo thiếu đủ
Cầu Trời, khấn Phật…chỉ chờ trông!…
Thanh Song Kim Phú= CA
KIẾP NGHÈO
Trời buồn bất chợt nổi cơn giông
Đất thảm vì đâu? bổng nhói lòng
Xót cảnh cơ hàn trong gió bấc
Thương người đói lạnh giữa đêm đông
Bìm leo hoang phế thêm rêu phủ
Dậu đổ điêu tàn phải thế không
Tấp nập đường đông bao kẻ lại
Nhộn nhàng phố thị chẳng hoài trông!
Hồng Vân
CƠN GIÔNG MÙA HẠ
Đang giữa ngày hè nổi bão giông
Trời long đất lở xốn xao lòng
Ngoằn ngoèo chớp loáng bùng âm sấm
Xối xả mưa mù choán khoảng không
Đá rớt...ngỡ từ màu trắng tuyết...
Mắt nhoè...tưởng tới sắc buồn đông...
Được vài tháng hạ hồng tươi nắng,
Ròng rã năm dài mãi ngóng trông.
Thanh Hoà
THIÊN TAI.
Đã từng đứng trước một cơn giông,
Khi đó mưa chưa dột ướt lòng.
Bỗng thấy trời gầm loang chớp lửa,
Chợt nghe đất lở sập bờ đông.
Sóng xô biển động tung mù cát,
Người trốn phong cuồng phá cõi không.
Sợ hãi lẻ mình lo bão tới,
Thiên tai ập xuống bốn bề trông...
Cao Mỵ Nhân
Hawthorne - 15 08 2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét